đỉnh cao của sự tức giận là im lặng

+ Đỉnh cao của sự trả thù là … Tha thứ Đỉnh cao của sự khinh bỉ là … Im lặng Đỉnh cao của sự tự kỉ là … Thất tình Đỉnh cao của sự tự do là … Ế + Đằng sau người đàn ông thành công là người đàn bà ngồi không. Khi tôi hỏi tại sao anh không phấn đấu cho danh hiệu đó, anh tâm sự là đã cố gắng rất nhiều lần, nhưng anh cũng chỉ đạt tới mức cao nhất là 500.000 đô la một tháng. Anh cho rằng mình không đủ may mắn và năng lực như những nhân viên thành công khác. Lời kết. Con gái im lặng khi giận, đồng nghĩa với có một vấn đề nào đó xảy ra cho mối quan hệ của hai bạn. Có thể nang đã phát hiện ra bạn ngoại tình. Cũng có thể nàng không còn yêu bạn nữa. Nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa, hãy trò chuyện, giao tiếp với nhau. Thà Hay nói cách khác: Triết gia viết để nói lên sự giao tiếp của mình với Tính thể: Ông đã không nói điều đó, và thường là không nói nổi, bởi vì đó là sự im lặng. [3] Không nói nổi, và biết rõ là không thể nói nổi, nhưng từ thế hệ này tiếp theo thế hệ khác, người Lẩm cẩm chút đỉnh cũng dính đến Nói Láo khôn hay Nói Láo ngu. Bên cạnh đó cũng còn có những trường hợp : Nói thiệt và sau đó biết là láo và nói láo sau đó lại thành thiệt, rồi còn có vụ Thề độc để yểm trợ Nói Láo và cũng có vụ "im lặng là vàng" để ai muốn model atap rumah miring dari belakang ke depan. Liên hệ qc tele khoaiphim Đăng ký Đăng nhập Đăng ký Đăng nhập Trang Chủ Khám phá Xu hướng Phim Lẻ Phim Bộ Diễn viên Khám phá Thể loại Bộ sưu tập Xu hướng hàng đầu Nhà Bà Nữ 148084 lượt xem Lật Mặt 6 Tấm Vé Định Mệnh 77180 lượt xem Siêu Anh Hùng Black Adam 52008 lượt xem Sát Thủ John Wick Chương 4 37171 lượt xem Avatar 2 Dòng Chảy Của Nước 29749 lượt xem Chuyện Xóm Tui Con Nhót Mót Chồng 27314 lượt xem Quá Nhanh Quá Nguy Hiểm 10 22327 lượt xem Người Nhện Du Hành Vũ Trụ Nhện 18250 lượt xem Khắc Tinh Của Quỷ 17998 lượt xem Chiến Binh Báo Đen 2 Wakanda Bất Diệt Vietsub 16219 lượt xem Phim Lẻ 100 Nỗi Sợ Của Tôi Một số lưu ýVideo load chậm thử dùng VPN. Video không có tiếng tìm biểu tượng âm thanh trong video để bật tiếng. Nếu không thể xem, vui lòng đổi server 2 hoặc 3 nếu có HD 124 lượt xem 0 0 Jumping from High Places Phim Hài Phim Chính Kịch IMDB Quốc gia Italy Năm phát hành 2022 Thời lượng 1H28P phút Giới thiệu Để hoàn thành tâm nguyện cuối của bạn thân, một cô nàng mắc chứng lo âu trầm trọng đối diện với nỗi sợ lớn nhất của mình để cố giành lại cuộc sống – và có lẽ là tìm thấy tình yêu. CẢNH BÁO Không bấm vào các đường link lạ ở khu vực bình luận. Việc truy cập vào các liên kết lạ ngoài có thể khiến bạn bị hack tài khoản Facebook. BÌNH LUẬN CÓ THỂ BẠN MUỐN XEM Archive Lưu Trữ 2020 HD Detective Dee Scent of a Killer Định Nhân Kiệt Đoạt Mệnh Kì Hương 2022 HD The Dropout Bỏ Học 2022 Tập 05 Mae Martin SAP Mae Martin Nhựa Cây 2023 HD Unhuman Phi Nhân Tính 2022 HD Sanctuary Thánh vực sumo 2023 Tập 08 Gülcemal Gülcemal 2023 Tập 02 Uc Kiz Kardes Ba chị em phần 2 vietsub 2022 Tập 1 Have a Crush On You Nghe Nói Em Thích Tôi 2023 HD DeMarcus Family Rules Quy tắc gia đình demarcus 2020 Tập 6 Lost Transport Lost Transport 2022 HD Twenty Five Twenty One Tuổi Hai Lăm, Tuổi Hai Mốt 2022 Tập 16 Close Thể loại Phim Chiếu Rạp Phim Kinh Dị Phim Hành Động Phim Tình Cảm Phim Võ Thuật Phim Hoạt Hình Phim Netflix Phim Anime Đặc sắc Sát Thủ Nhân Tạo 2 Mẫu Vật Còn Lại Phù Thủy Tối Thượng Trong Đa Vũ Trụ Hỗn Loạn Alienoid Cuộc Chiến Xuyên Không Người Kiến Và Chiến Binh Ong Thế Giới Lượng Tử Nàng Tiên Cá Siêu Anh Hùng Black Adam Bạn Trai Tôi Là Hồ Ly 2 là website xem phim HD Vietsub online được tổng hợp và sưu tầm trên Internet. Chúng tôi không chịu trách nhiệm đối với bất kỳ nội dung nào được đăng tải trên trang web này. phim hay phim online phim hd motphim motchill phimmoiTelegram khoaiphimLiên hệ quảng cáo qua email adsphim68 Các vị trí quảng cáo tại Copyright © Khoái Phim 2023 xem phim online Trang chủ Eva tám Khi mâu thuẫn nổ ra, mặc cho đối phương có to tiếng thế nào, những người thuộc 3 chòm sao này cũng chỉ dùng sự im lặng để đáp lại. Thiên Bình Thiên Bình luôn cho rằng những ai tin mình thì không cần giải thích, ai không tin mình thì càng không cần phải phí lời. Nếu bạn không tin Thiên Bình, họ sẽ không buồn giải thích với bạn mà chỉ im lặng. Bản thân chòm sao này luôn muốn bạn xung quanh có thể thực sự hiểu mình, có thể tin tưởng họ. Dù có chuyện gì xảy ra, Thiên Bình cũng sẽ ghi nhớ và không nói cho người khác biết. Mỗi khi tức giận, họ sẽ rất lạnh lùng, không trực tiếp tranh luận mà chọn cách tránh xa bạn, nhìn bạn với ánh mắt lạnh lùng nhất, khiến bạn cảm nhận được rõ bầu không khí đó. Ngay cả khi đó là lỗi của Thiên Bình, họ vẫn có thể như vậy; nếu là lỗi của bạn, cho dù có xin lỗi cũng vô ích. Họ sẽ rất lạnh nhạt, dùng sự im lặng để dằn vặt bạn. Xử Nữ Xử Nữ luôn theo đuổi sự hoàn hảo. Họ không chỉ đòi hỏi cao ở bản thân mà còn rất khắt khe với người khác. Vì vậy, có kha khá người không thích Xử Nữ và muốn chọc giận họ. Về cơ bản, Xử Nữ không quan tâm nhiều đến người khác. Họ chỉ im lặng bởi họ thực sự không muốn tốn nhiều năng lượng để làm việc đó. Khi ai đó xảy ra mâu thuẫn với chòm sao này, mặc đối phương có to tiếng đến đâu, họ cũng im lặng đáp trả, sau đó cả hai cùng đi vào bế tắc, nổ ra cuộc chiến tranh lạnh kéo dài. Chỉ khi Xử Nữ tự muốn tha thứ cho nhau, họ mới nói chuyện với đối phương. Có thể nói rằng, Xử Nữ khiến người ta vừa yêu lại vừa sợ. Cự Giải Những người thuộc chòm sao Cự Giải thường không quá để tâm đến người khác và thấy cãi vã là một việc không hay nên họ chọn im lặng để đôi bên cùng có thời gian bình tĩnh và suy ngẫm về vấn đề. Sự im lặng này cũng là bộc lộ tức giận, bất bình của họ. Có thể là do Cự Giải có tính cách khá hướng nội nên họ không giỏi lắm trong kỹ năng giao tiếp bằng lời nói. Khi có bất kỳ ý kiến gì bất đồng với người khác, Cự Giải chỉ bày tỏ ý kiến của mình đúng 1 lần, nhẹ nhàng và đơn giản; sau đó không nói gì mà chỉ lặng lẽ để đối phương thao thao bất tuyệt. Điều này thực sự là cực hình của nhiều người. * Thông tin trong bài mang tính chiêm nghiệm, tham khảo. Những người thuộc 3 chòm sao này dễ khiến người khác nghĩ rằng họ khá ngốc nghếch. Tuy nhiên, sự thật thì họ là những người rất thông minh, sở hữu IQ cao ngất vui Theo Bảo Bảo Sohu Nguồn Tin liên quan Tin bài cùng chủ đề 12 cung hoàng đạo 1. ĐẦU CÓ THỂ LÌA NHƯNG TRÍ KHÔNG ĐƯỢC NHỤTTuân Du và thúc thúc Tuân Úc là hai trong số những người con xuất sắc của gia tộc họ Tuân. Cuộc sống của Tuân Du khó khăn hơn thúc thúc Tuân Úc. Cha mẹ mất sớm, ông trở thành trẻ mồ côi, phải sống cùng với ông nội là Tuân Tuân Du bảy, tám tuổi, ông vô tình bị người chú Tuân Cù làm bị thương ở khi tỉnh dậy, ông chú đã quên sạch việc mình làm trong lúc say. Tuy nhiên, ông phát hiện ra một điều rất lạ Đứa cháu trai thường ngày gần gũi với mình, gần đây lại có ý lảng tránh khi gặp ra Tuân Du vì không muốn chú biết chuyện sẽ áy náy tự trách nên ngay cả khi chơi đùa, cũng luôn cố gắng để chú không nhìn thấy vết thương ở tai của mình. Sau khi biết chuyện, Tuân Cù không khỏi thốt lên "Đứa trẻ này trưởng thành sớm quá!"Tuân Du không chỉ biết đối nhân xử thế mà còn có thể nhìn thấu lòng người. Năm Tuân Du mười ba tuổi, ông nội Tuân Đàm qua đời. Lúc này, một viên quan tên là Trương Quyền ngày trước từng làm việc cho ông nội Tuân Đàm, bất ngờ chủ động xin được canh mộ cho người đều cho rằng Trương Quyền là người sống trọng tình trọng nghĩa. Tuy nhiên sau khi quan sát kỹ người này, Tuân Du lại nói với chú Tuân Cù rằng "Vẻ mặt của người này không bình thường. Con đoán là anh ta đã làm chuyện gì xấu, muốn che dấu nên mới tìm đến đây."Sau khi nghe xong, Tuân Cù đã cho người điều tra. Kết quả đúng như dự đoán của Tuân Du. Trương Quyền là tội phạm giết người bỏ trốn, muốn ẩn mình bằng cách canh giữ lăng từ đó, trí tuệ của Tuân Du vang danh muôn này, Tuân Du cũng góp mặt trong danh sách hai mươi hào sĩ xuất chúng trong nước mà triều đình công bố. Ông đảm đương chức vụ hoàng môn thị lang, kể từ đây ông đã chính thức bước lên khán đài lịch đó, đại tướng quân Hà Tiến vì muốn lật đổ Thập thường thị nên đã triệu Đổng Trác đến Bắc Kinh, nào ngờ cuối cùng hành động đó lại trở thành dẫn sói vào nhà. Đổng Trác dẫn quân vào Bắc Kinh thừa thế lộng hành, thiên hạ dưới thời nhà Hán đại Du nhìn mà đau xót, ông muốn loại trừ Đổng Trác nên đã lén bàn bạc với một vài người bạn lập mưu trừ khử Đổng Trác. Tuy nhiên, kế hoạch của họ đã bị đối thủ phát giác, Tuân Du và bạn của ông là người cầm đầu, không thể thoát khỏi việc ngồi khi vào tù, bạn của ông biết khó lòng có thể ra ngoài, sợ hãi tuyệt vọng nên đã tự kiến ​​cái chết của bạn, Tuân Du mặc dù rất buồn và căm phẫn nhưng ông không lựa chọn từ bỏ. Dù thân trong ngục tù nhưng ông vẫn vô cùng điềm nhiên, cơm ngày ba bữa đều đặn không bỏ bữa thắng cuối cùng cũng thuộc về những người kiên trì thêm một chút. Không lâu sau, Đổng Trác bị Vương Doãn và Lã Bố giết, Tuân Du được tại ngoại một cách vinh Du nhận ra Muốn lật ngược tình thế, chỉ dựa vào lòng yêu nước sục sôi là chưa đủ. Vì vậy, ông quyết định lên kế hoạch, bắt đầu lại từ đầu, đối phó với tình thế hỗn loạn bằng đôi mắt mới KIẾM CÓ THỂ BUÔNG, NHƯNG MƯU THÌ KHÔNGHiệp sĩ dùng kiếm, chỉ có thể một đối một với kẻ thù. Tuệ sĩ dùng kế, một mình có thể đấu lại ngàn quân vạn mã. Trong ván cờ hỗn loạn, chỉ có người thông minh mới có thể đi nước Du muốn là người đi trước đó, nên đã chủ động xin đi làm thái thú ở Thục quận. Bấy giờ thiên hạ loạn lạc, chỉ có đất Thục "tình thế hiểm trở nhưng bá tính yên ổn", không bị chiến tranh ảnh đình đồng ý yêu cầu của ông, nhưng do đường đến đất Thục khó khăn trắc trở, nên ông tạm thời lưu trú lại Kinh Châu. Lúc đó là năm Kiến An nguyên niên, Tào Tháo vừa mới đón Hiến Đế về Hứa Xương, và bắt đầu chiêu mộ nhân tài khắp nơi dưới danh nghĩa Hiến Du tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên là một trong số những hiền tài mà Tào Tháo muốn chiêu mộ. Tào Tháo viết thư cho Tuân Du "Hiện nay thiên hạ đại loạn, ấy là lúc bậc trí sĩ phải lao tâm. Vậy mà người lại vào Thục Hán ngóng đợi thiên hạ có biến, chẳng phải bỏ phí mất thời gian hay sao?"Hàm ý là để thuyết phục Tuân Du xuống núi càng sớm càng tốt. Đừng an phận ở một góc đất không thể tự mình giương cao ngọn cờ cách mạng, vậy hãy chọn đúng người để theo làm cách Du ngay lập tức lên đường khởi hành đến Hứa Xương. Ngay khi vừa đến nơi, ông đã được Tào Tháo chào đón nồng Tháo còn nói với Tuân Úc và Chung Do rằng "Công Đạt là người phi thường, ta có được ông ấy để cùng bàn kế sách, việc thiên hạ cần gì phải lo nữa."Từ đó trở đi, Tuân Du trở thành quân sư của Tào Tháo. Mỗi lần ra trận, ông đều luôn ở bên góp ý hiến kế cho Tào Tháo. Năm thứ ba Kiến An, Tào Tháo xuất binh tiến đánh Lã Bố, Lã Bố bại trận lui về cố thủ ở Hạ Bì. Lã Bố cố thủ không ra, quân Tào tấn công không thuận lợi, chứng kiến nhiều ngày tiến đánh nhưng không thành công, quân sĩ mệt mỏi Tào Tháo định rút quân Tuân Du không đồng ý, ông phân tích"Lã Bố là kẻ hữu dũng vô mưu, nay giao chiến ba trận đều thua cả, nhuệ khí đã suy rồi. Tướng đã suy thì quân cũng chẳng có chí phấn đấu. Trần Cung tuy mưu trí nhưng chậm chạp. Nay chí khí của Bố chưa hồi phục, mưu kế của Cung chưa định. Ta tiến đánh gấp có thể bắt được Bố."Đồng thời, ông đề xuất với Tào Tháo chiến lược "rút nước từ sông Nghi sông Tứ làm ngập thành Bì". Tào Tháo nghe theo, thành công bắt sống Lã Lã Bố chỉ là một thử nghiệm nhỏ, trận chiến tại Quan Độ mới là chiến thắng vang dội của Tuân những ngày đầu của trận Quan Độ, Viên Thiệu đã phái đại tướng Nhan Lương tấn công thành Bạch Mã nhằm giành thế thượng Tháo muốn tiêu diệt Nhan Lương nhưng chưa biết phải làm thế nào, lúc này vẫn là Tuân Du đưa ra ý kiếnÁp dụng chiến thuật dương đông kích tây, giả vờ tiến đánh phía tây Bạch Mã, thu hút sự chú ý của Viên Thiệu, phân tán binh lực chớp thời cơ tập trung lực lượng tấn công tiêu diệt Nhan trận chiến này, Tào Tháo đã thành công giết chết Nhan Lương. Thấy Nhan Lương bị giết, Viên Thiệu liền sai tướng Văn Xúy đuổi theo Tào Tháo. Các tướng thấy rất đông quân địch đang đuổi đến gần, đều cho rằng nên quay về bảo vệ doanh Tuân Du lại nói "Địch tự dẫn xác đến, sao ta có thể bỏ đi được!"Tào Tháo và Tuân Du nhìn nhau cười. Tào Tháo ra lệnh cho quân mau chóng ném quân nhu xuống làm mồi nhử. Quân Viên do Văn Xúy dẫn đầu trúng kế tranh nhau cướp quân nhu. Nhân thời thế hỗn loạn, quân địch lơ là không phòng vệ, Tào Tháo phái kị mã đánh phá tan quân địch. Trận này, Tào Tháo lại thành công giết chết Văn tướng của Nhan Văn đều là danh tướng thủ lĩnh của quân Viên, giao chiến hai lần đều bị giết. Sức mạnh và nhuệ khí của quân Viên bị suy giảm mạnh đến, trong trận chiến quyết định tại Quan Độ, Tuân Du dốc sức hỗ trợ kế hoạch tấn công kho lương thực nhà Viễn của Hứa Du. Ông giúp Tào Tháo giành được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến tại Quan trận Quan Độ, Tào Tháo ban đầu từ yếu thế cuối cùng lại có thể lật ngược tình thế, công lao lớn nhất là của Tuân NGƯỜI THÔNG MINH THẬT SỰ LÀ NGƯỜI LUÔN KHIÊM NHƯỜNGSau khi bình định được phương bắc, Tào Tháo vì muốn úy lạo Tuân Du nên lập tức dâng biểu thỉnh cầu Hiến Đế ban thưởng cho biểu viết "Quân sư Tuân Du phụ tá thần từ thuở ban đầu, không lần chinh chiến nào không đi theo, công lao thắng địch trước nay đều là mưu của Du vậy."Cuối cùng, Tuân Du được phong làm Lăng thụ đình hầu. Từ đó "Quân sư Tuân Du" vang danh khắp thiên hạ. Được sắc phong là một chuyện vui mừng, cho nên em họ Tân Thao cũng đến để chúc mừng Tuân Thao hỏi Tuân Du "Tôi nghe nói cuộc tấn công vào Hà Bắc là diệu kế của anh. Anh kể cho tôi nghe về tình hình lúc đó đi."Tấn Du vốn luôn khiêm tốn kiệm lời, liên quan đến chuyện quân sự quốc gia xưa nay chưa từng hé răng nửa lời. Trước sự tò mò của em họ, ông chỉ dửng dưng đáp "Làm sao tôi biết được kế hoạch trị bình của Đại Vương. Hơn nữa đây là công lao của quân đội triều đình, có liên quan gì đến tôi?"Từ đó về sau, không một ai trong ngoài gia tộc hỏi Tuân Du về việc quân sự nữa. Tuân Du là một người như vậy, không khoe khoang ưu điểm, không cường điệu hóa công lao của vì vậy, Tào Tháo luôn căn dặn thái tử Tào Phi rằng "Tuân Công Đạt, người là đáng bậc sư biểu, ngươi phải hết lòng kính lễ người ấy".Một lần, Tuân Du bị ốm, Tào Phi đến thăm ông, cung kính quỳ lạy trước giường vô cùng kính cẩn. Tào Phi chỉ có đối xử trọng hậu như vậy mới có thể bộc lộ đủ sự tôn quý và thành kính với địa vị của Tuân vì ông quá khiêm tốn, cho nên có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời của ông đã không được truyền lại. Lúc sinh thời ông có 12 kế sách lạ, nhưng chỉ có người bạn thân của ông là Chung Do biết về khi Tuân Du qua đời, Chung Do đã lên kế hoạch biên soạn mười hai thủ thuật này, nhưng chưa kịp hoàn thành chúng thì ông cũng qua đời. Vì vậy mà mười hai tuyệt kế này cũng biến mất cùng dòng sông dài lịch sử. CHƯƠNG 7Im lặng – đỉnh cao của âm thanhMột ngày các chú có bao nhiêu là sinh hoạt, nào ngồi thiền tụng kinh, thiền hành, nghe pháp thoại, chấp tác…., hầu hết các thời khóa đều được ghi trên chiếc bảng con con. Duy chỉ có một sinh hoạt đều đặn thường xuyên ở cuối ngày là im lặng hùng tráng. Lần đầu tiên Tâm An đọc bốn chữ đó cảm thấy kỳ lạ. Sao mà Im Lặng Hùng Tráng được nhỉ? Chú đem thắc mắc của mình ra hỏi Tâm Từ– Anh Tâm Từ nè! Em thấy bốn chữ im lặng hùng tráng nghe kỳ kỳ sao ấy. Im lặng thì đâu có gì mà hùng Từ ngồi im suy tư rồi nói– Ừ nhỉ, anh cũng chẳng để ý đến cách dùng từ, giờ em nói anh mới thấy nó là lạ. Anh thường thấy trong âm nhạc những bài ca hùng tráng thường có những giai điệu hùng dũng mạnh mẽ, chứ nếu im lặng không có ca từ, nốt nhạc gì thì làm sao có bài ca hùng tráng kia chứ. Hay Thầy còn có dụng ý nào khác khi dùng từ này?– Em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng tới giờ đó mình không được mở miệng nói điều gì hết. Tâm An Từ ghẹo em– Ngủ rồi lấy đâu mà nói.– Anh ngủ mà anh cũng nói mớ như thường, lúc hát, lúc tụng kinh, lúc lầm bầm cái gì đó, ngủ cũng nói được chứ Từ im re biết mình yếu thế trong điểm này nên không chọc ghẹo Tâm An nữa, nếu không Tâm An sẽ moi hết các tật xấu của chú ra mà nói thì quê lắm. Tâm Từ trở lại đề tài rồi nói– Im lặng thì đâu có gì hay đâu, tự nhiên lúc đó mình như người câm, muốn nói gì thì ra dấu. Hay là thực tập im lặng để làm người câm nhỉ? Mình sẽ thấy nỗi khổ của họ khi không nói được mà thương chứ không chọc ghẹo họ– Nghe cũng có lý nhỉ, nhưng nếu mà thực tập để hiểu mọi người khuyết tật thì mình phải một buổi tập làm người câm, một buổi làm người điếc, người mù, người bị thiếu tay chân. Tại sao chỉ tập cái miệng thôi?– Anh không biết, chắc lúc đầu mới tu Thầy cho như vậy, tu lâu thì phải tập điếc, tập mù cũng nên.– Em thấy cách giải thích đó không ổn chút nào, tự nhiên lại đi làm chuyện đó.– Anh cũng chịu, nhưng mình có trò để chơi rồi.– Trò gì?– Trò tập làm người câm, người điếc. Ví dụ như anh là người câm, em là người điếc khi anh nói chỉ ứ ứ, quơ quơ tay chân, em không nghe, trả lời lạc nhách, lạc nghẽo. Thử xem sao?Tâm Từ đứng dậy đi tới cái bàn cầm cái bình bát lên quơ tay ra bộ ăn, rồi chỉ cái bụng mặt ỉu xìu. Tâm An nói “anh đói bụng muốn ăn mì gói chứ gì?” Tâm Từ nói, chơi như vậy không dzui, đâu cần em đoán trúng. Em đoán đúng nhưng phải nói ngược lại, ví dụ như anh đang diễn tả đói bụng nhưng em phải nói là uống nước hả, hoặc đau đầu à?– Nhưng mà em bị điếc chứ đâu có mù, nên em thấy cách anh diễn tả là hiểu ngay. Chơi như vậy không dzui, chán lắm. Hay mình tập làm người mù và người thiếu một chân thử, anh là người thiếu chân, em là người mù, anh dắt em đi– Ừ, thử là Tâm Từ co cái chân lên nhảy lò cò, Tâm An nắm lấy tay anh, hai mắt nhắm cứng. Tâm Từ nhảy từng bước kéo Tâm An đi theo, hai đứa đi quanh phòng vừa đi vừa cười ngặt nghẽo. Tâm An nhảy theo Tâm Từ chứ không bước. Tâm Từ ngừng lại cười nói– Em có hai chân mà, đâu cần phải nhảy đâu?Cả hai ngừng lại nhìn nhau cười, lúc đó Tâm Chánh ở đâu chạy về phòng, nói– Chơi gì mà dzui thế? Cho anh chơi với.– Tụi em tập làm người khuyết tật -Tâm An trả lời.– Tại sao lại tập làm người khuyết tật? Tâm Chánh ngạc nhiên hỏi.– Để hiểu nỗi khổ của họ – Tâm Từ đáp– Anh đâu thấy các em khổ đâu mà thấy cười giòn tan. Đừng chơi như vậy tội họ.– Nhưng anh Tâm Từ giải thích cho em là thực tập im lặng hùng tráng là tập làm người câm để hiểu nỗi khổ của họ mà. Tâm An Chánh cười ngất nói– Tâm Từ ơi Tâm Từ im lặng chứ đâu phải là làm người câm.– Chứ anh tập im lặng như thế nào? Tâm Từ hỏi lại.– Thì lúc đó anh im lặng không nói thôi.– Nhưng giờ chỉ tịnh em vẫn thấy anh em mình nói chuyện thầm thì mà.– Tụi mình không thực tập giỏi thôi.– Chứ theo anh thực tập Im Lặng Hùng Tráng để làm gì?– Anh nghĩ lúc đó Thầy cần yên tĩnh để làm việc hoặc ngồi thiền nên sợ anh em mình ồn ào mất thanh tịnh của thầy. Thôi mà đoán già đoán non chi cho mệt, lúc nào Thầy rảnh mình sẽ hỏi Thầy. Nhưng hình như ít khi nào mình im lặng giờ đó, lúc nào cũng có đứa nói chuyện. Tối nay mình thử không nói chuyện xem sao? Tâm Chánh đề nghị.– Mình phải quy định, ai mở miệng là phải phạt – Tâm Từ nói– Phạt cái gì? Tâm An hỏi.– Mỗi lần nói phải bỏ vào hộp một viên kẹo – Tâm Chánh đáp.– Em ăn hết rồi, lấy đâu mà bỏ. Tâm An nói.– Trời! ăn gì một lần mười mấy cây kẹo, không sợ sâu răng à? Tâm Từ An lắc đầu– Em không sợ Chánh nói– Thế thì em phải đừng mở Từ cười, rồi thò vào túi móc một viên kẹo trao cho Tâm An– Để dành nhé, lỡ tối mở miệng còn có một viên để nộp vào cái hộpTâm An mừng quá nhảy lên– Cảm ơn anh, em sẽ để dành, em không ăn đâu.– Giờ mình đi đá bóng đi, bốn giờ chiều rồi. Tâm Chánh ba hưởng ứng liền, Tâm An bỏ cây kẹo vào túi áo vạt hò chạy theo hai anh ra bãi cỏ. Được chơi đá bóng là trò ba chú thích nhất, chơi hoài không chán. Có khi Thầy cũng ra chơi với các chú, Thầy bày cho các chú chuyền bóng, dẫn bóng, sút bóng chứ không như các chú chơi với nhau, thấy bóng ở đâu là chạy tới giành, có ba đứa làm sao chia đội được. Chỉ có chơi sút bóng thì một chú làm thủ môn còn hai chú làm cầu thủ. Khi có thầy thì còn có hai đội, mỗi đội hai người, những lúc chơi đá bóng như vậy, Tâm An ao ước chùa mình có thêm khoảng hai chục chú nhóc như các chú để có hai đội chơi thỏa tại sao trẻ con chúng nó không thích đi tu nhỉ, để mình có bạn thêm, chứ có ba đứa thì ít quá. Tâm An nghĩ “Hôm nào mình đi học, mình sẽ rủ mấy đứa bạn trong lớp đi tu với mình, để có thêm cầu thủ cho đội bóng”. Tâm An đem ý kiến đó ra nói với hai anh. Hai chú kia đồng ý mỗi đứa phải tìm cho được sáu đến bảy đứa bạn cùng lớp rủ đi tu để tạo thành một đội bóng chơi cho thỏa chú chơi với nhau cho đến lúc thỉnh chuông báo hiệu đến giờ cơm. Mặt mày chú nào chú nấy đỏ au, mồ hôi nhễ nhại, quần áo nhớp nháp, chạy ù về phòng mặc vội cái áo vào để xuống nhà bếp ăn cơm. Nhìn tay chân, mặt mũi các chú Thầy thấy nửa thương, nửa buồn cười nhưng Thầy nén lại, rồi nói với các chú– Các con dơ quá, thôi đi tắm rửa sạch sẽ rồi vô ăn cơm. Từ nay trở đi Thầy sẽ thỉnh chuông trước mười lăm phút để các con nghỉ, tắm rửa, phải ngừng đúng giờ không được chơi quá giờ nghe chú dạ lí nhí trong miệng rồi đi về có phòng tắm nhưng ba chú không thích tắm trong phòng, chỉ thích mặc một chiếc quần cụt rồi lấy vòi nước dội vào nhau vui hơn. Chỉ khi nào trời lạnh các chú mới cần phòng tắm thôi. Tắm xong ba chú vào nhà bếp ăn cơm ngon lành. Ăn xong rửa chén bát rồi về phòng. Từ ngày có bà Tư bên cạnh chùa phát tâm nấu giúp cơm nước hai buổi cho bốn thầy trò, các chú không phải giúp thầy nấu ăn. Các chú chỉ phụ bà Tư mỗi buổi sáng thôi. Bà Tư chỉ qua chùa mỗi buổi sáng nấu đến trưa bà về nhà. Thức ăn chiều bà làm sẵn để trên bếp, chiều bà qua hâm lại dọn lên bàn cho thầy và các chú. Thầy dạy các chú– Bà Tư già rồi, các con cần giúp bà xách nước, làm một vài việc nặng, giúp bà nhặt rau…Bà Tư hiền lắm, thương các chú nhiều, bà thường qua chùa tụng kinh, ngồi thiền mỗi tối. Mỗi lần bà Tư đến các chú đều được bà nhét cho vài viên kẹo, lúc thì mấy cái bánh bò, lúc thì vài khúc mía nên chú nào cũng thương bà Tư hết. Các chú thường quấn quýt bên bà trong bếp, tíu tít kể đủ An ăn xong về phòng sờ lên túi áo giật mình không thấy viên kẹo đâu hết. Chú lặng lẽ đi ra bãi cỏ tìm nhưng không có. Chạy về chỗ phơi áo quần xem lại trong túi áo cũ nhưng không thấy. Chú buồn thiu, mình hứa phải giữ nó ai dè lại đánh mất rồi, làm sao đây? làm sao để khỏi phải nộp kẹo tối nay? Ngồi im một lúc suy nghĩ chú nẩy lên một sáng kiến giúp chú không nói tối nay. Chú vui vẻ trở về phòng. Chuyện không có kẹo không còn quá khó đối với chú nữa rồi, chú thầm đọc câu thơ “đã có đường đi rồi, con không còn lo sợ”.Sau giờ ngồi thiền tụng kinh các chú có ba mươi phút để trao đổi nói chuyện, đến chín giờ tối, một hồi chuông ngân lên báo hiệu giờ im lặng đã đến. Lúc này, Tâm An về giường lục tìm trong kệ sách ra một cuộn băng keo dài, chú cắt lấy hai miếng dài dán chéo ở miệng. Chú thầm nghĩ “Vậy là ổn nhé”, chú hạnh phúc khi thực hiện sáng kiến của mình. Khi chú ngước mặt lên với cái miệng bị bít cứng băng keo làm cho Tâm Chánh và Tâm Từ không thể nhịn cười được, hai chú ôm bụng cười, không dám cười to mà cứ hi hí trong miệng. Tâm Từ chịu hết nổi trước khuôn mặt ngố ngố của Tâm An chú bật nói– Em làm cái trò gì vậy? Bịt miệng để không nói chứ gì?Lúc đó Tâm Chánh bắt Tâm Từ– Em đã nói rồi nghe, nộp phạt mau.– Thì anh cũng đã nói rồi, anh cũng phạt.– Anh mới một câu mà em hai câu, hai cây này Tâm Từ khôn ra, ngừng lại ngay và ú ớ giơ tay ý nói “anh cũng nói hai câu, anh cũng hai cây nghe”.Tâm An ngồi đó cười khúc khích với cái miệng bịt cứng, chú muốn nói “Hai anh thua em rồi nhé” nhưng không mở miệng được, chú ú ớ trong miệng. Muốn nói mà không nói được cũng khổ. Giờ im lặng hùng tráng hôm nay còn ồn ào hơn mọi hôm vì tiếng cười khúc khích, tiếng nói chuyện. Thầy nghe ồn đi đến phòng gõ cửa ba tiếng bước vào. Thầy cũng bật cười khi nhìn thấy Tâm An đang cười khúc khích với cái miệng dính băng keo, còn hai chú kia thì phải trùm mền lại để cười cho khỏi thành tiếng lớn. Thầy hỏi– Tâm An con đang làm cái gì vậy?Chú chắp tay xá Thầy rồi đưa tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng. Thầy nói– Con bỏ cái băng keo trên miệng dạ bằng cách chắp tay xá và xé hai miếng băng keo dính vào da đau điếng.– Con nói cho Thầy nghe, con đang làm cái gì vậy?– Dạ con đang thực tập im lặng hùng tráng ạ.– Ai dạy con làm điều đó?– Dạ con tự nghĩ ra, nếu con mở miệng con phải nộp phạt một viên kẹo bỏ vô hộp đó, mà chiều nay đi chơi bóng con làm mất viên kẹo rồi, con sợ không có kẹo để nộp nên nghĩ ra phải tìm cách dán miệng mình lại. Mà hay thiệt nhờ hai miếng băng keo này giữ con lại chứ không lúc anh Tâm Chánh bắt anh Tâm Từ nộp kẹo vì đã nói thì con cũng muốn nói “cuối cùng em là người không nói” nhưng miệng không mở được nên ú ớ nhìn ba chú cười, tiếng cười Thầy giòn tan rồi nói– Các con ngốc của Thầy, đó không phải là thực tập im lặng hùng tráng. Thực tập im lặng là một cách thực tập sâu sắc, chúng ta làm cho thân và tâm được lắng dịu, được yên tĩnh. Khi từ thiền đường về phòng các con nên giữ im lặng ý thức chánh niệm trong mỗi bước chân, mình không nên nói chuyện với bất cứ ai để cùng yểm trợ cho nhau. Các con có thể ngồi yên khoảng mười đến mười lăm phút ngoài trời để ngắm sao, ngắm trăng, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm, mọi tiếng động nhỏ nhất các con đều nghe thấy bởi nhờ sự yên tĩnh. Cũng vậy, đây là thời gian để tâm các con được nghỉ ngơi, được yên tĩnh. Cả ngày các con vận động, tâm các con thu nhặt nhiều thứ, nó làm việc quá nhiều, nó ồn ào đủ điều. Nên Im Lặng Hùng Tráng là cơ hội để các con làm lắng dịu thân tâm, quay về với chính mình, lắng nghe nội tâm của mình sâu sắc hơn. Im lặng không phải là đè nén, không nói. Chúng ta vẫn có thể nói nhưng khi nào cần thiết, nói trong chánh niệm, nói nhỏ để khỏi làm động những người xung quanh. Thôi tạm thời các con hiểu như vậy, ngày mai Thầy sẽ giảng rõ cho các con biết cách thực tập im lặng hùng tráng một cách sâu sắc xong Thầy đứng lên “chào các con, chúc các con ngủ ngon”.– Thầy thong thả bước đi những bước chân nhẹ nhàng mà vững chãi, những lời dạy của Thầy đánh động vào tâm trí ngây thơ của các chú. Các chú cảm thấy nó mới mẻ mà cũng đâu xa lạ lắm. Cả ba lặng im suy ngẫm lời chia sẻ vừa rồi. Tâm An tự cười thầm khi nhớ đến hai miếng băng keo trên miệng. Nếu không có Thầy đến đúng lúc thì chú sẽ khổ sở với nó cho đến sáng mai mất. Không khí trong phòng trở nên im ắng, tiếng con dế rủ rỉ rù rì, tiếng con ếch kêu ộp ộp ngoài xa vọng lại. Âm thanh của màn đêm nghe cũng hay, cũng kỳ diệu Từ không ngờ màn đêm lại có khúc nhạc hay tuyệt, như một bản hòa tấu của thiên nhiên đang rung lên những cung bậc sâu lắng đến lạ, tự nhiên trong chú đi lên câu hát “Im lặng của đêm tôi đang lắng nghe”.Tâm Chánh cảm thấy khi hiểu được ý nghĩa của sự thực tập này. Chú cảm thấy rất khỏe, rất thoải mái ngắm mọi vật xung quanh. Chú cảm thấy Im lặng nó có cái gì đó rất mạnh mẽ, rất hấp dẫn lôi cuốn. Chú mơ hồ nhận ra sự hùng tráng của Im lặng, khó mà giải thích rõ, chỉ tự cảm nhận thôi. Chú tự nhắc nhở mình phải tôn trọng giờ thực tập này. Nó rất đẹp, rất nuôi dưỡng, làm cho sự thực tập chánh niệm trở nên sâu sắc hôm sau, chùa có khách quý, ba chú rất vui khi có sư anh, sư em của Thầy về thăm Thầy. Thầy cũng bất ngờ trước sự thăm viếng này. Thầy gọi ba chú vào phòng khách. Cả ba mặc áo tràng bước vào xá chào hai vị khách– Chúng con kính chào quý ThầyThầy mỉm cười nói với ba chú– Thầy này là sư anh của Thầy tên là Pháp Vĩ , còn đây là sư em Pháp chú cúi đầu chào. Các chú được phép ngồi chơi chung. Thầy nói– Các con tự giới thiệu về mình cho hai Thầy biết– Dạ thưa quý Thầy, con tên là Tâm Chánh. Con mười bốn tuổi.– Dạ thưa con tên là Tâm Từ con mười ba tuổi.– Dạ thưa con tên là Tâm An con mười hai Pháp Vĩ hỏi– Các con muốn ăn bánh không? Thầy có mang một ít bánh cho các chú dạ lí nhí trong nói tiếp– Mình cùng ăn bánh uống trà kể chuyện ngồi chơi với nhau là dzui rồi. Các con cứ tự nhiên thoải mái. Các con có chuyện gì dzui kể cho quý thầy nghe với!Tâm Từ hỏi nhỏ Tâm Chánh– Kể chuyện Tâm An hồi tối An mắc cỡ, chú lắc đầu lia lịa– Tự nhiên đem chuyện đó ra kể quê lắm.– Nhưng mà vui. Tâm Từ trấn an em.– Anh kể nghe?Tâm An làm thinh nhưng trong bụng không thích cho nhìn các chú cười rồi nói– Tụi nhỏ này có nhiều trò dzui lắm sư anh, hồi tối em không nhịn được cười. Có chúng nó em thấy mình hạnh phúc, em cũng bớt nhớ về Bát Nhã, về những ngày tháng tươi đẹp ở đến đó Thầy quay sang gợi ý– Các con kể chuyện cho quý Thầy nghe đi, rồi quí Thầy sẽ chia sẻ thêm cho các con biết cách thực tập Im Lặng Hùng Tráng, sự thực tập của quý Thầy hay lắm Từ hớn hở chắp tay lên xá chào, rồi kể lại chuyện Tâm An có phương pháp thực tập Im Lặng Hùng Tráng mới– Dạ con kính thưa quý Thầy, Tâm An em con có cách thực tập Im Lặng Hùng Tráng đặc biệt nhờ vào một bảo bối kỳ diệu là băng keo dán Tâm An đỏ lên vì mắc cỡ, chú chống chế– Nhưng nó giúp em không nói, còn các anh nói trước hết.– Tại em làm phương pháp mới này lạ quá nên các anh không thể không cười không nói được. Tâm Chánh Thầy ngồi đó cười khi nghe ba chú thuật lại việc thực tập Im Lặng Hùng Pháp Thiện lúc này mới lên tiếng– Chà mình phải xin Tâm An một ít bảo bối này dán miệng để thôi nói linh tinh. Thầy cười, nói tiếp– Chia sẻ về thực tập Im Lặng Hùng Tráng cũng hay, sư em xin các sư anh lão làng chỉ dạy thêm cho em và cho các chú nhỏ nói– Sư anh đã chia sẻ một chút ít căn bản rồi, và hứa hôm nay sẽ giải thích hướng dẫn thêm cho các chú. Tiện thể có sư anh và sư em ở đây, xin chia sẻ một ít kinh nghiệm của mình cho sư em và các chú cùng học hỏi. Pháp Thiện, sư em chia sẻ Pháp Thiện cười, rồi chắp tay thưa– Con kính bạch Sư Ông, con kính thưa quý sư anh và các em. Trước đây con thường nói nhiều, chuyện gì cũng nói, nói linh tinh không hà, rất là hiếu động, quý sư anh cũng biết rồi mà, cách sử dụng từ ngữ của con vô tội vạ, thiếu chánh niệm, do đó con được y chỉ sư cho thực tập Im Lặng ba ngày để cho mình yên lại và tập thói quen mới biết cách nói đúng lúc, đúng thời, biết cách diễn đạt tâm ý của mình rõ ràng, gọn ghẽ. Con đã thực tập im lặng với mục đích là thực tập chánh ngữ. Ba ngày đi qua, con đã không thành công, sau khi im lặng ba ngày con còn nói nhiều hơn, nói bù vào những ngày phải im. Sau đó y chỉ sư cho con thêm ba ngày nữa nhưng kèm theo bài tập phải làm lắng dịu, yên tĩnh lại cái tâm của mình, phải thực tập dừng lại các suy nghĩ. Im lặng để thấy rõ tâm ý của mình mà dừng lại. Ba ngày sau đó con khá hơn, con thấy mình đã nói thừa thải quá nhiều trong cuộc đời và tạm thời yên hơn, bớt nói lại chút ít. Con không ngờ thực tập im lặng hùng tráng lại có tác dụng chữa trị tật nói nhiều của con. Thực tập im lặng hùng tráng là thực tập chánh ngữ một cách sâu sắc nhất. Nó là đỉnh cao của các loại ngôn ngữ âm thanh. Nó giúp cho âm thanh được phát ra có giá trị hơn, có phẩm chất hơn. Do đó, con rất trân quí thời khoá im lặng hùng tráng mỗi lời chia sẻ của thầy Pháp Thiện làm các chú bàng hoàng khó hiểu. Lần đầu tiên các chú mới nghe “im lặng là sự thực tập chánh ngữ một cách sâu sắc” hay “im lặng là đỉnh cao của âm thanh”, dầu chưa hiểu được bao nhiêu nhưng các chú cảm thấy rất thích thú, có nhiều cảm hứng hơn trong giờ thực tập Im Lặng Hùng Thầy ngồi im uống những ngụm trà thong thả, ba chú được ngồi ăn bánh thoả thích. Một lát sau, Thầy Pháp Vĩ lên tiếng chia sẻ– Hôm nay chỉ là một buổi ngồi chơi thân mật, chúng ta nói chuyện thoải mái, bỏ bớt những nghi lễ, những lời thưa chào nhé. Sư anh rất thích thời gian được im lặng. Sự thực tập im lặng của sư anh là sự im lặng toàn bộ ba nghiệp thân, khẩu, ý. Thân và khẩu ngó vậy chứ còn dễ thực tập hơn ý. Cái tâm của mình nó lúc nào cũng suy nghĩ, ít khi nào lắng yên lắm. Im Lặng là cơ hội để cho cái thân và cái miệng mình yên lại, có như thế mình mới tập trung vào tâm ý, lắng nghe chính mình sâu hơn và buông bỏ mọi ý niệm đi lên dù là ý niệm tốt hay ý niệm xấu. Làm thế nào để trong tâm không khởi lên ý niệm nào hết, cái tâm thực sự rỗng rang, biết rõ mọi chuyện đang xảy ra nhưng không nắm bắt, không chiếm giữ. Đó mới là sự im lặng hùng tráng nhất, nó tạo ra một năng lượng kỳ diệu để tiếp xúc với sự thật mầu nhiệm của cuộc sống. Theo Sư Anh, bất cứ một người xuất gia nào cũng cần có sự im lặng đó để nuôi dưỡng, dẫn dắt mình đi đúng hướng. Các sư em có biết không? Im lặng là sự hội tụ của muôn ngàn âm thanh, nó chứa đựng mọi thứ tiếng, mọi tầng âm khác nhau. Im lặng là nền tảng của mọi âm thanh, nếu không có im lặng thì chúng ta không thể biết đến các âm thanh. Con người chúng ta có một tập khí sâu dày rất kỳ lạ là chỉ nắm bắt được âm thanh mà không thể thấy một cách trọn vẹn sự kết hợp hài hoà giữa âm thanh và im lặng. Tiếng im lặng luôn có mặt nhưng chúng ta thường lãng ngừng lại rồi im lặng, nâng ly trà uống một ngụm nhỏ. Cử chỉ chậm rãi, thảnh thơi. Những lời chia sẻ này đối với ba chú đều mù tịt không hiểu gì hết. Các chú chỉ cảm nhận rằng sự thực tập im lặng có chiều sâu hun hút khó mà hiểu được. Đó là sự thực tập kỳ lạ nhất, mọi lời chia sẻ đều mới lạ vô cùng. Tâm An nhìn Thầy, Thầy của chú tỏ ra rất hạnh phúc sung sướng khi được nghe những lời chia sẻ này. Mắt Thầy chú sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện. Rồi Thầy nói tiếp– Đó là một sự lãng quên đáng đến đây, Thầy ngừng hẳn, Thầy như chìm sâu vào cõi im lặng của Thầy. Mọi người ngồi yên như chiêm nghiệm, như cảm nhận sự mầu nhiệm của Im Lặng. Tâm Từ cảm thấy khó chịu trước sự im lặng đó. Tay chân chú bắt đầu múa máy. Không riêng gì chú, Tâm Chánh, Tâm An cũng thế, cảm thấy sự im lặng đó ghê quá, các chú chỉ muốn phá tan nó đi. Các chú biết, hiểu sơ sài rằng thực tập Im Lặng Hùng Tráng là rất cần thiết, thế cũng đủ rồi. Người lớn hình như thích dài dòng. Một lát sau. Thầy cứu các chú ra khỏi cảm giác đó. Thầy hỏi– Các con có thấy thực tập Im Lặng Hùng Tráng có ý nghĩa sâu xa không?– Dạ có ạ! Cả ba đồng thanh trả An thầm nghĩ dù sao thì có âm thanh vẫn dễ chịu hơn nhiều. Cái đỉnh cao ấy chú chưa muốn leo lên, hình như trên ấy cũng chẳng phải là chỗ của con nít chúng mình. Chỗ thích hợp nhất của chúng mình lúc này là sân bóng trang viết trướcChương 1 Tiếng gọi của Thế TônChương 2 Thế giới của thơ và nhạcChương 3 Vũ điệu của đôi chânChương 4 Những chiếc bình ngồi yênChương 5 Nuôi dưỡng thân tâmChương 6 Phá vỡ bức tường vô hìnhMời quý bạn đọc đón xem phần tiếp theo của Phương Trời Lạ do sư cô Chân Vỹ Nghiêm viết tặng khung trời tuổi 8 Trận bóng đá đáng nhớ Nếu cuộc sống này tràn ngập ánh nắng thì những khoảng lặng sẽ là những cơn mưa. Cho nên ý thức được sức mạnh của “Im lặng” sẽ giúp chúng ta hiểu mình, hiểu người hơn. Từ đó bạn chỉ đợi chờ gặt hái kết quả của sự thành công mà lặng là gì?Im lặng là sự vắng mặt của những lời nói thường ngày, những âm thanh có thể làm ta trở nên vui tươi hơn, hoặc sẽ làm tâm trạng chúng ta chùn xuống bất cứ lý do gì. Lắm lúc chúng ta nhận ra rằng người đối diện hay đang giao tiếp có vẻ im lặng dường như phớt lờ đi mọi ý tưởng hiện đang trình bày. Tuy nhiên im lặng không có nghĩa là dửng dưng với mọi thứ xung quanh mà im lặng để chiêm nghiệm rõ hơn về nguyên nhân-hậu quả của vấn đề, quan trọng hơn đó cũng là cách để thể hiện cảm xúc thấu hiểu hơn về vấn đề đang nữa sự thấu hiểu của ta phát xuất từ những khoảng lặng sâu kín tận tâm hồn, cho nên im lặng không có nghĩa là khinh thường hay miệt thị ai đó với thái độ bất cần, mà là cho chúng ta cơ hội để hiểu nhau hơn. Đôi khi im lặng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những lời nói hoa mỹ có lặng là vàngCâu nói của người xưa như nhắc nhở chúng ta hiểu thêm về giá trị của sự im lặng. Đôi khi nói không phải là cách để giải quyết tốt nhất cho sự việc đang xảy ra. Xã hội hiện nay là một thực trạng con người có thể mất mạng vì một lời nói vô tình hay cố im lặng là sức mạnh có thể ngang bằng với lời nói, giống như một cái ôm thắm thiết có giá trị hơn lời nói “Chia buồn cho sự mất mác của bạn.” Ở tại thời điểm đó, bạn tốt nhất nên chọn im lặng khi họ chia sẽ những câu chuyện có ý nghĩa. Hãy để cho họ cảm thấy được những cử chỉ gật đầu im lặng và những ánh mắt chia lặng và mỉm cườiIm lặng và mỉm cười là hai vũ khí lợi hại nhất. Mỉm cười là cách để giải quyết vấn đề. Im lặng là cách để tránh những rắc rối xảy ra. Quả thật vậy chúng ta đều muốn bình an cho bản thân mình, nhưng chúng ta thường là ngược vào đó, những vấn đề tưởng chừng như rất nhỏ nhưng tại sao nó lại trở thành to lớn? Vì chúng ta muốn thể hiện cái tôi của chính mình. Biểu hiện ra bên ngoài để mọi người biết rằng “Tôi là giỏi, tôi đủ khả năng để hiểu biết mọi vấn đề, …” nhưng cổ nhân lại có câu “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” có nghĩa là bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Thiết nghĩ, câu thành ngữ đọc có vẻ vui tai nhưng hàm ẩn triết lý sâu sắc về cách học làm người của người xưa. Đừng thể hiện quá sớm khi cái hiểu biết của mình còn quá hạn hẹp trong một phạm vi. “Sông càng sâu càng tĩnh lặng, lúa càng chín càng cúi đầu.” Càng minh chứng rõ hơn về sự khiêm nhường của chúng ta. Cho nên biết hay không là một chuyện, thể hiện cái hiểu biết của mình như thế nào mới là quan trọng. Hơn nữa để giải quyết vấn đề không mang lại tranh cãi, tốt nhất chúng ta nên mỉm cười và tôn trọng ý kiến của họ để tránh những việc đáng tiếc xảy ra đó mới thật sự khôn Tử cũng có câu “Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là năm cung bậc khác nhau của trí tuệ.” Học cách im lặng thay vì bộc lộ cảm xúc Đôi khi thể hiện những suy nghĩ ra bên ngoài sẽ làm ta mất tự chủ trong mọi hành động, nếu vượt quá tầm kiểm soát bạn sẽ hối hận về những việc sau này. Câu chuyện dưới đây sẽ cho chúng ta hiểu hơn về giá trị của im lặng hơn là hành động theo bản năng cảm xúc hằng ngày. Một ngày nọ, vị samurai đến thu nợ của người đánh cá. Tuy nhiên khi đến thu nợ, người đánh cá nói rằng “Tôi xin lỗi, năm qua thật tồi tệ, tôi không có tiền để trả ngài”. Vị samurai nổi nóng định rút kiếm ra chém chết người đánh cá. Rất nhanh chóng người đánh cá nhanh trí nói “Tôi cũng là một người học võ và sư phụ của tôi dạy không nên đánh nhau khi đang tức giận”. Vị samurai nhìn người nọ một lúc và hạ kiếm xuống. Ông nói “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của tôi cũng dạy như thế. Đôi khi ta không thể kiểm soát được sự giận dữ của mình”. Vị samurai nói tiếp “Ta sẽ cho ngươi một năm để trả nợ và khi đó chỉ thiếu một xu thôi ta cũng sẽ giết ngươi” Vị samurai trở về rất muộn, ông nhẹ nhàng vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta bất ngờ khi thấy vợ mình ngủ với một kẻ lạ mặc áo samurai. Ông nổi điên lên và giận dữ muốn giết cả hai, ông nâng kiếm lên nhưng chợt nhớ tới lời của người đánh cá bên tai Đừng hành động khi đang giận dữ. Vị samurai kiềm chế kích động, ngừng lại, thở sâu và cố tình gây ra tiếng động lớn, sau đó vợ ông thức dậy và kẻ lạ mặt cũng vậy, mà kẻ lạ mặt không ai khác chính là mẹ của ông. Vị samurai gào lên chuyện này là sao, xém chút nữa con đã giết chết hai người. Vợ của ông lên tiếng giải thích Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên em để mẹ mặc quần áo của chàng để dọa năm sau, người đánh cá quay lại và trả tiền cho vị samurai và có cả tiền lãi nữa. “Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi, vì ngươi đã trả nợ cho ta rồi” vị samurai ấy trả lời. Đừng để sự tức giận làm mờ mắt bạn mà gây ra những lỗi lầm đáng tiếc. Cách tốt nhất trong khi giận dữ là im lặng để thật bình tĩnh và hạn chế sự tức giận, tốt hơn là hơn lặng là vũ khí tối thượng trong giao tiếp “Tại sao ta sinh ra lại có hai tai nhưng lại chỉ một miệng?” – ở đây ta có thể tạm gọi nó là quy luật “Hai và Một”. Có bao giờ chúng ta tự hỏi bản thân như vậy chưa? Ở đây mọi việc sự vật hiện tượng trên thế gian này có mặt đều có lý do của nó cả. Thay vì nói nhiều sẽ tạo khó chịu cho người đối diện, tại sao chúng ta không nói ít lại để lắng nghe ý kiến của những người xung quanh nhiều hơn? Biết đâu rằng im lặng lắng nghe sẽ giúp bạn chinh phục người nghe một cách tuyệt đối thì sao? Mặt khác kinh nghiệm thực tế đã cho chúng ta nhận ra được im lặng chính là món vũ khí lợi hại trong giao tiếp. Bạn có khi nào tiếp xúc với người lúc nào cũng tranh phần nói với mình hay chưa? Nếu bạn chưa gặp thì xin chia buồn cùng bạn vì bạn vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác khó chịu và bức rứt khi gặp một người miệng nhanh hơn não. Ngược lại, nếu bạn đã từng tiếp xúc thì cả một bầu trời kinh nghiệm để nhìn lại bản thân mình một cách nghiêm túc. Hơn nữa cảm xúc là một thứ gì đó dễ lây lan vì nó rất dễ chạm đến sự nghe của người khiếm thính, và là hình ảnh trong cái sự mờ ảo của người khiếm thị. Nếu đối diện với người lúc nào cũng giành phần nói với ta thì cảm giác của bạn sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ là rất khó chịu vì họ thiếu tôn trọng và ngắt đi nguồn cảm hứng chia sẻ, tâm sự của ta Tốt nhất là chúng ta nên nhường sân cho những người thích thể hiện bản thân họ, để mình lắng nghe kinh nghiệm từ những người đi trước cho dù, và hơn thế là mình có thể kiềm chế những xúc cảm không tốt nơi tận đáy tâm hồn. Từ những vẫn đề nêu trên chúng ta ý thức rất rõ rằng im lặng không phải là vũ khí để tạo nên sự hận thù, mà sự khôn ngoan ấy chính là món thần binh để dập tắt những cung bậc cảm xúc dẫn chúng ta đến con đường sai lầm. Im lặng nhìn sâu vào bản chất của từng vấn đề, nó sẽ không như chúng ta nghĩ. Mọi người ai cũng có quyền thể hiện cái hiểu biết về vấn đề họ từng trải, hay chia sẽ một kinh nghiệm hay mà họ đạt lặng không phải che giấu sự thiếu hiểu biết của mình, ngược lại nó là phép thử xem chúng ta có áp dụng đúng quy luật nghe nhiều hơn nói hay không? Nếu vượt qua được cảm giác khó chịu ấy chúng ta thực hiện đúng quy trình mà cuộc sống đã ban tặng, và đó cũng chính là lý do tại sao chúng ta có quy luật “Hai và một”.

đỉnh cao của sự tức giận là im lặng